""Anh à bây giờ anh đang làm gì"" đó là câu hỏi quen thuộc mỗi lần em viết thư cho anh. Em vẫn thường xuyên viết thư cho anh nhưng em đã không gửi. Không gửi thư cho anh vì bây giờ em không biết anh đang ở đâu và có còn nhớ đến em không.
Còn em thì lúc nào cũng nhớ anh, nhớ anh đến nao lòng. Chắc là anh đã quên rồi những kỷ niệm ngày xưa nhưng với em thì nó chỉ như vừa mới hôm qua, dù thời gian có làm cho con người ta thay đổi.
Ngày ấy em đã vui và hạnh phúc bao nhiêu khi khi có anh ở bên anh em trở thành người con gái hạnh phúc nhất. Em còn nhớ mùa thi đại học năm đó anh đã rất lo lắng cho em sợ em thi rớt nhưng điều không mong đợi nhất đó cũng tới em đã thi rớt và anh cũng rời xa em.
Ngày anh nói chia tay em đã không hỏi tại sao vì em biết tình yêu mà anh dành cho em không đủ lớn để anh có thể vượt qua mọi khoảng cách để đến với em.
Em không trách anh vì em biết anh muốn tốt cho em, không muốn em bị dở kỳ thi sau nhưng tại sao anh lại rời xa em trong lúc mà em cần anh nhất. Khi anh nói chia tay em không khóc, không hỏi tại sao vì sự thật quá phũ phàng và em không tin vào điều đó. Thời gian cứ thế trôi đi anh vẫn đến thăm em hai ngày một lần và nói em đừng nản lòng cố giắng ở kỳ thi sau. Em vẫn rất vui mỗi lần giặp anh từ ánh mắt nụ cười của anh đã giúp em có thêm nghị lực cố giắng. Rồi cũng đến ngày anh trở lại trường, anh đến chào em một nỗi buồn ảm đạm, em không khóc vì em vẫn tin rằng anh đi rồi anh sẽ lại về với em như những lần trước đây. Nhưng sự thật bao giờ cũng phũ phàng. Anh đi rồi không tin tức, anh không viết thư cho em như trước kia. Em bắt đầu sợ, em khóc, khóc rất nhiều, em cảm nhận được rằng em đã thực sự mất anh, anh không còn là của em nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi em lao vào học cố giắng để không nghĩ về anh nhưng thật khó khi mà người ta càng cố quên thì nỗi nhớ càng da diết hơn. Khi màn đêm buông xuống còn lại một mình em không khóc mà nước mắt cứ thế trào ra em cố không nghĩ về anh bằng cách tập đếm sao, một sao, hai sao, ba sao đến khi em chìm trong giấc ngủ. Đó là hàng ngàn câu hỏi tại sao anh lại rời xa em, tại sao em lại mất anh.
Thời gian cứ thế trôi đi kỳ thi năm sau em đã không rớt có lẽ đó cũng là vì anh. Khi biết anh đã đến chúc mừng em, nhưng không đến thăm em như ngày xưa. Mỗi lần đối diện với anh em đã cố tỏ ra vui vẻ vì em sợ nếu em tỏ ra mềm yếu anh sẽ thương hại em nhưng trong lòng em rất muốn được gục đầu vào anh mà khóc cho thoả thích nhưng điều đó đã không xảy ra.
Thời gian cứ thế trôi đi và chúng ta vẫn thế. Em đi học, với trường mới bạn mới nhưng nỗi nhớ về anh thì không hề vơi bớt. Hàng ngày em vẫn viết thư cho anh những bức thư không gửi, đêm đến em vẫn nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không em nói là "em rất nhớ anh, em nhớ anh nhièu lắm …". Nhưng anh đâu có nghe thấy em nói và em lại đếm sao.
Thời gian cứ thế trôi đi ra trường em đi làm xa nhà mỗi lần về là em lại nôn nao, em mong được giặp anh. Anh đến thăm em chúng mình nói về công việc, cuộc sống, rất nhiều, nhưng có lẽ anh không biết em vẫn luôn nhìn vào mắt anh tất cả chỉ có thế.
Nhiều lúc em đã nghĩ đến chuyện lấy chồng, em đã gặp và là.m quen với rất nhiều người nhưng mỗi lần nói chuyện với họ em luôn đặt câu hỏi "Nếu là anh, anh sẽ nói gì ?" và mọi chuyện lại kết thúc như cách nó bắt đầu và em vẫn cô đơn với nỗi nhớ anh.
Thời gian cứ thế trôi đi đã 7 năm từ khi chúng mình quen nhau và 4 năm anh xa em. Bây giờ em có công việc nhưng những va vấp hàng ngày càng làm cho em nhớ anh nhiều hơn và nỗi nhớ anh vẫn tràn ngập trong tâm trí để rồi mỗi khi giặp một ánh mắt nào đó giống anh, màu áo anh đã mặc lại làm cho em nao lòng.
Thời gian cứ thế trôi đi và chúng ta vẫn vậy nếu anh có đọc được những lời này thì em muốn nói với anh: "em yêu anh rất nhiều dù thời gian có trôi đi nhưng tình yêu mà em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi. Mãi yêu anh"