Tên fic : Hôn ước quái dị
Tác giả : Kaomi tiểu thư
Rating : đang sáng tác
Truyện gồm nhiều thể loại đặc biệt, lộn lên lộn xuống
.................................................. .....................
nguồn :: h4
Nhân vật chính :
Jane Trần - cô con gái của 1 tập đoàn đang đứng trước bờ vực phá sản, ngang ngược, tính cách đặc biệt và có nhiều thứ mà ...... từ từ mọi ng sẽ rõ
Kipire Nguyễn - là cậu chủ 1 tập đoàn hùng mạnh, giàu có, thế lực và khác người. Hiện tại, hắn đang là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty lớn tại Việt Nam.Rất nóng tính và đẹp trai
Chap1 : Cuộc hôn nhân không mong đợi
Tôi là Jane Trần, năm nay 18 tuổi và giống như bất cứ cô bé cùng trang lứa, tôi yêu thích tự do và là một kẻ ngang bướng. Tôi làm những việc mà mình thích, không quan tâm đến cảm nghĩ của người khác và cho rằng đó là việc tự khẳng định mình đã lớn. Tuy vậy, tâm hồn tôi quá trẻ con so với vẻ ngoài chín chắn. Tôi vẫn thích ôm gấu bông mỗi tối đi ngủ, vẫn sợ những hôm có sấm chớp và hơn hết là tôi vẫn thích nhõng nhẽo với mẹ. Tôi làm mọi việc như một đứa trẻ, bộp chộp và thiếu suy nghĩ khiến bố mẹ tôi rất lo ngại để rồi dẫn đến một ý định mà tôi cho rằng " thật sự điên dồ" đó là bắt tôi đính hôn. Một cuộc hôn nhân đã được sắp xếp rất bài bản từ khi tôi còn nằm trong bụng mẹ. Tôi chưa từng nghĩ bố mẹ sẽ làm vậy với tôi, thế mà giờ đây tôi cảm thấy vô cùng bối rối khi chính họ lại muốn tôi "nghe lời" bằng cách đó. Tôi đã rất shock khi nghe tin đó và bây giờ thì tôi đang ngồi trong căn phòng này để ra mắt "gia đình thông gia" - đó là theo cách gọi của bố mẹ tôi. Tôi đang ngồi đối diện với tên ngốc đó - hắn có 1 cái tên thật quái lạ Kipire Nguyễn - tôi thật chả hiểu sao bố mẹ hắn lại có thể đặt cho con mình cái tên như vậy? Nếu là Jack hoặc John thì tôi đã chả bận tâm cho lắm. Ngoài cái tên quái lạ kia ra thì hắn trông khá được, đôi mắt màu đen huyền, hàng lông mày rậm rạp, nước da trắng trẻo, đôi môi đầy đặn và có màu đỏ như máu vậy. Tôi dường như bị khuôn mặt của hắn cuốn hút, nếu không có ai ở đó có lẽ tôi sẽ lao đến chỗ hắn chỉ để chạm vào từng đường nét của khuôn mặt đó. Hắn trông như một người mẫu đầy nam tính với bộ lễ phục . Có lẽ, tôi sẽ yêu hắn nếu hắn không phải là kẻ mà tôi cưới làm chồng . Đơn giản là yêu một người khác với việc phải vác theo cái danh có chồng đi khắp nơi.... Tôi thích tự do và yêu điều đó hơn bất cứ điều gì ...............
- Jane ! Jane !............... - Mẹ gọi khi thấy tôi đang thẫn thờ nhìn về phía hắn
- ơ! mẹ ! Gì vậy ... ? mẹ gọi còn à ? Sao thế ? - tôi quay ra trả lời mẹ một cách hồn nhiên
- Con thấy cậu ta thế nào ? Đẹp trai đấy chứ nhỉ ? - mẹ vừa nói vừa nháy mắt để trêu tôi nhưng đối với tôi thì điều này quá nhàm chán để cười
- Uhm ! Con không thích hắn ta - tôi trả lời dứt khoát để nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này
- Thôi mà con gái yêu, các con có thể tìm hiểu nhau mà
- Mẹ đừng năn nỉ nữa .................. con nói rồi ..... CON KHÔNG CƯỚI ... mẹ hiểu không ? KHÔNG BAO GIỜ CON CƯỚI ANH TA - tôi gào lên, thật quá sức chịu đựng mà
- Vậy sao ? Chẳng phải cô thích chạm vào khuôn mặt tôi sao ? Nếu cô được chạm vào nó có lẽ cô sẽ đổi ý chăng ? - hắn đứng dậy nhẹ nhàng tiến lại gần phía Jane và đưa tay lướt nhẹ qua má cô bé. Jane sững lại trong giây lát, hắn đọc được suy nghĩ của cô bé sao ? Rồi với một tốc độ kinh hoàng Jane lao nhanh ra cửa, thoát khỏi tầm mắt của Kipire. Cô bé sợ nếu ở lâu thêm nữa thì sẽ không thể cưỡng nổi cái khao khát muốn chạm vào khuôn mặt tuyệt đẹp đó
Kipire đứng ngẩn lại, dường như trong chính lúc Jane chạy đi hắn đã thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô bé. Hắn không biết có phải cô bé sợ hắn, sợ điều hắn nói hay vì điều gì khác mà bỏ chạy. Hắn bỗng thấy lo cho cô bé bởi vì toà nhà này như một cái mê cung, chỉ cần lạc bước thì suốt đời sẽ không ra được, muốn ra khỏi đây chỉ có một cách đó là nhờ người ở đây dẫn ra mà thôi. Suy nghĩ thế nào, hành động thế ý, hắn bỏ mặc tất cả lại, chạy theo Jane vừa chạy vừa gọi.Mưa bắt đầu xối xả, sấm chớp đùng đùng nổi lên bên ngoài căn nhà như muốn át đi tiếng gọi của hắn. Đôi chân như cơn lốc, đôi măt nhìn khắp mọi nơi tìm kiếm và tìm kiếm, bất chợt hắn khựng lại khi nghe đâu đó tiếng nức nở. Hắn khẽ ngoái đầu lại, Jane đang đứng phía sau hắn, nước mắt dàn dụa nhìn con bé không khác gì con mèo con lạc mất mẹ. Kipire tiến đến gần nó, khẽ vuốt mái tóc đen và ôm chặt nó vào lòng. Những tiếng thổn thức lại thoát ra, dồn dập và vỡ oà trong tiếng khóc.
- Tôi sợ sấm, tôi sợ tiếng gầm thét của chúng ....................... xin đừng bỏ rơi tôi - con bé nói trong tiếng nấc, chưa bao giờ nó khóc nhiều như vậy kể từ ngày bị lạc trong khu rừng tối
- Đừng sợ, tôi ở đây. Tôi sẽ ở bên cô .......... suốt đời - Kipire nói và nhẹ nhàng bế con bé trên tay mình và vì đã kiệt sức, con bé ngủ luôn trong vòng tay hắn - người sẽ làm thay đổi cuộc đời của nó.